"Không biến mất cùng nhau à?" Xích Tiêu Kiếm tâm ma sững sờ.
Mũi kiếm ngây ngốc cắm phập xuống đất, gió cát nóng rát quất lên thân kiếm nó.
Một hồi lâu sau.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma mới thở phào nhẹ nhõm: "Lừa đảo, hại anh đây hết cả hồn!"
Nó còn tưởng mình phải biến mất cùng với bạch mã kia. Thân là một tâm ma biết thương lấy chính mình, nó không muốn cứ thế go die đâu!
Thân mình Xích Tiêu Kiếm tâm ma chậm rãi lơ lửng trên không.
"Không biến mất thật nha..." Đột nhiên, nó bất giác lẩm bẩm.
Rõ ràng nó không biến mất cùng với bạch mã, nhưng sao trong lòng lại trống vắng thế này?
Hình như nó… thất tình rồi?
"Không đúng, từ từ đã!" Đột nhiên, ý thức của Xích Tiêu Kiếm tâm ma đảo qua màn sương. Cậu nhóc xinh trai cho nó cảm giác thân thiết và tiên tử dễ thương nhỏ nhắn kia vẫn chưa ra ngoài.
Nói cách khác, thiên kiếp vẫn chưa kết thúc.
Thế mà con ngựa trắng kia lại biến mất tăm!
Má nó!