Ngay lúc bia đá thầm phỉ nhổ, kình đan cá mặn đang phơi bụng trong bản mệnh linh hồ của Tống Thư Hàng bỗng lật mình, cái đuôi vỗ mạnh, nước trong linh hồ bị cuộn trào.
Ngay sau đó thân hình nó nhảy lên cao, đâm vào hư không, đồng thời nó há miệng cắn vào hư không một phát.
Hình như có một viên tròn màu trắng nho nhỏ bị kình đan nuốt vào trong bụng.
"Ợ…" Sau khi kình đan nuốt viên tròn màu trắng vào, bụng của nó lại phình to hơn một chút.
Ngay sau đó thân thể nó mất đi động năng, rơi thẳng vào trong linh hồ.
Tiếp đó con cá voi đần này tiếp tục phơi bụng, nổi trên bản mệnh linh hồ, thoạt nhìn có vẻ rất khổ sở.
Thật ra nó cũng không muốn lật mình phơi bụng, chỉ là thứ nó nuốt vào có sức nổi nên bụng của nó cứ nổi trên mặt nước, làm nó không lật mình lại được.
Vì vậy nó chỉ có thể phơi bụng, giữ tư thế cá mặn lật mình, cũng giống như chuyện ngực rồng quá lớn, rơi xuống nước sẽ nổi lên ấy.
Bia đá đạo hữu: "..."