Nói thật bốn chữ "vẻ mặt phong phú" không thể lột tả hết về tên này, phải nói là trên mặt tự mang phụ đề mới đúng.
"Ô ô ô…" Tống Thư Hàng cũng chỉ giãy giụa mấy cái mang tính tượng trưng.
Không biết viên dango này được tạo thành từ thành phần gì, vừa vào miệng đã tan.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, viên dango trong miệng đã biến mất, dung nhập vào trong miệng hắn, trượt xuống cổ họng.
Hơn nữa phải biết bây giờ mấy người Tống Thư Hàng đang ở thể tinh thần.
Bạch long tỷ tỷ tò mò nhìn hắn: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon, vừa vào miệng đã tan, trong miệng còn lưu lại mùi thơm." Tống Thư Hàng trả lời thành thật.
Hắn còn chưa kịp nếm kĩ vị của dango, dango đã trượt xuống bụng hắn. Nhưng mùi thơm của dango vẫn còn đọng lại trong miệng, dư vị khó quên.
Với hương vị này, dù có độc Tống Thư Hàng cũng muốn nếm tiếp.
Nếu có cơ hội được ăn lần nữa, hắn nhất định phải thưởng thức thật kĩ, tuyệt đối không thể ăn như trâu nhai mẫu đơn được.