Lần trước nuốt long châu còn bị nghẹn, ai biết lần này ăn quả trí tuệ có bị nghẹn không thể tiêu hóa, lãng phí vô ích hay không? Vũ Nhu Tử da đen hơi lo lắng.
Tống Thư Hàng: "..."
Vũ Nhu Tử da đen không nhắc thì thôi, cô vừa nhắc đến là Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy nghẹn họng rồi.
Trong họng như mắc xương!
"Quả nhiên Tống tiền bối bị nghẹn rồi, quá lãng phí, không bằng cho ta... Không đúng, ta là tâm ma, chưa chắc đã ăn được. Tống tiền bối có thể suy xét tặng cho A Thập Lục." Vũ Nhu Tử da đen đề nghị.
Tống Thư Hàng bóp cổ họng, ngẩng đầu nhìn trời. Hắn đang nghĩ có nên móc quả trí tuệ ra hay không.
"Không sao, đừng lo." Sở các chủ nghiêm túc an ủi Tống Thư Hàng: "Nếu trong quả này thật sự chứa đựng trí tuệ và tri thức thì không chừng Thư Hàng ngươi có thể tiêu hóa đấy."
Trên mặt Tống Thư Hàng lộ ra vẻ nghi hoặc.