Tống Thư Hàng sửng sốt: "Không phải tiền bối đã nói không tính tiền ta à?"
"Không truy cứu chỉ thành lập với điều kiện tiên quyết là ngươi cút đi." Thanh âm của mắt rồng lại vang lên. Vừa muốn vào bí địa tổng cương truyền thừa, vừa muốn miễn tính tiền à? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?
Tống Thư Hàng bất giác nói: "Nếu bây giờ ta đi thì sao?"
"Bây giờ mới muốn cút à? Muộn rồi." Trong mắt rồng ánh lên vẻ hả hê.
Lúc trước bảo ngươi biến thì ngươi không chịu.
Bây giờ muốn đi à? Hề hề, không có cửa đâu.
"Đừng từ chối nhanh thế, thật ra tư thế lượn đi của ta đẹp lắm." Tống Thư Hàng nói, thậm chí hắn có thể đổi đủ kiểu, một đường lượn thẳng vào trong bí địa tổng cương truyền thừa ấy chứ.
Mí của mắt rồng chớp nhẹ vài cái, trong mắt của đám người Tống Thư Hàng thì đó là hai cánh cửa rơi xuống rồi lại cuốn lên.
"Đừng luyên thuyên nữa, vào đi." Thanh âm kia lại vang lên lần nữa.