Tô Thị A Thập Lục nhìn bàn tay to biến mất hỏi: "Hay là xé thêm một phiếu bảo hiểm nữa?"
Cô cảm thấy ngoài thể chất có chút vấn đề ra, không chừng bản thân cô còn có năng lực dễ bị người khác nhận nhầm. Còn nhớ trước kia lúc An Tri Ma Quân lao từ trên trời xuống muốn bắt cô, ai ngờ lại bắt nhầm Thư Hàng ở bên cạnh cô mang đi.
Hơn nữa nếu nhớ kĩ lại, lúc cô còn còn nhỏ những chuyện tương tự thế này cũng từng xảy ra mấy lần.
"Đừng xé nữa, phí lắm. Sau khi phát hiện cứu sai người thì đại lão Cái Gì Cũng Có Thể Bán sẽ liên hệ lại với chúng ta nhanh thôi." Tống Thư Hàng cười đáp.
Nếu biết cách dùng, một phiếu bảo hiểm chính là thủ đoạn bảo mệnh, không thể lãng phí như vậy.
Hơn nữa hắn rất tin tưởng dịch vụ của đại lão Cái Gì Cũng Có Thể Bán, đại lão đã treo biển làm ăn hàng nghìn hàng vạn năm, chất lượng dịch vụ khỏi phải bàn.