Tống Thư Hàng đã từng cho rằng, thứ công bằng nhất với con người trên đời này chính là 'cái chết', bất luận ngươi là ai, có quyền thế hay không, có giàu sang hay không, xinh đẹp hay xấu xí, đều không tránh khỏi cái chết.
Cho dù là cái chết nặng tựa Thái Sơn hay nhẹ tựa lông hồng thì cũng chẳng có gì khác biệt, đều là chết cả.
Ai rồi cũng phải chết.
Chết rồi đến mai táng, đến hoàn toàn bị quên lãng, sau đó cả chứng cứ chứng minh từng 'tồn tại trên đời' cũng bị quên đi.
Sống không mang đến, chết không mang đi.
Thật là thương cảm và đầy thi vị.
Cho đến một ngày khi Tống Thư Hàng cũng chết đi, hắn mới phát hiện hóa ra cái chết cũng không công bằng.
Bây giờ, khi nhắc tới 'cái chết', sự thương cảm và sợ hãi của hắn đã nhỏ đến đáng thương.
Tống Thư Hàng sờ lên… da mặt cứng rắn của mình.
Cơ thể vẫn còn ấm.
Hắn còn sống, ít nhất thì đầu của hắn vẫn khỏe.
"Bạch tiền bối, ta chết lần nữa bao giờ vậy?"