'Biu...' một tiếng.
Một bông hoa xinh đẹp nở rộ giữa không trung.
Đây chính là đóa hoa chỉ nở rộ trên người sinh vật… nói đúng hơn là chỉ nở trên người sinh vật có 'máu tươi'.
Nghệ danh của nó là 'Huyết Hoa'.
Trong mắt một số kẻ có tính cách vặn vẹo thì đây là đóa hoa đẹp nhất thế gian.
Nhưng 'Huyết Hoa' lần này lại nở ra từ tấm bia được làm từ một tảng đá đen kịt.
"A... a..."
Bia đá còn phát ra tiếng kêu thảm như tiếng đá vỡ.
"Phi kiếm dùng một lần số lần theo dấu vết" mà Bạch tiền bối tế ra đang cắm vào chính phía sau tấm bia đá kia.
Máu tươi không ngừng phun ra từ phần lưng của tấm bia, cứ như đâm một đao vào lon Coca vừa bị lắc vậy.
Đây là không biết từ đâu chui ra đường đường chính chính đâm sau lưng.
"A... a... Thanh kiếm này từ đâu chui ra vậy? Là ai phóng kiếm thế? Sao ta không phát giác ra được thế nhỉ?"
Giọng nói trên bia đá vang lên.