Lần này cành cây do Bạch tiền bối ném lên yên ổn rơi xuống đất, chỉ về hướng năm giờ.
"Lần này cuối cùng cũng không có tên nào không có mắt đến quấy rối." Tống Thư Hàng nói.
Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng sâu trong lòng hắn lại hơi thất vọng. Nếu lần này cành cây lại bị người nào đó đánh nát, hắn định đề nghị Bạch tiền bối ném chân thân ra chỉ đường thử, có khi hiệu quả sẽ tốt hơn cũng không chừng?
Nhưng không ngờ phương pháp cành cây chỉ đường lại thành công, hơi đáng tiếc.
Khoan đã... Cốc... không được, ta đang nghĩ gì vậy?
Tống Thư Hàng lập tức xua đi ý tưởng táo bạo vừa rồi, đè nó xuống sâu dưới não, phong ấn vô số tầng khiến nó không bao giờ thấy được mặt trời.
Còn sống mới là quan trọng nhất.
"Đi thôi, đi về hướng này." Sợi tóc ngố của Sở các chủ lại chạy lên đỉnh đầu của Tống Thư Hàng, đong đưa theo gió.
Bạch tiền bối nhặt cành cây lên, dẫn Tống Thư Hàng và bạch long tỷ tỷ đi về hướng năm giờ.