Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, Tiểu Bạch vẫn đang ngồi xổm trong sa mạc, dùng nhánh cây vẽ vời trên nền cát.
"Tất cả những tình tiết này đều do Bạch tiền bối ngài viết ra cả ư?"
Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi.
Bởi vì hắn càng nghĩ càng thấy có một số tình tiết rất vi diệu.
"Hết giờ rồi."
Tiểu Bạch nói.
Lại là câu thoại này à?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi:
"Giờ gì?"
"Chúng ta đến trạm rồi."
Tiểu Bạch đáp.
Dứt lời, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, sa mạc nóng bỏng tách ra, cơ thể của hắn đã quay lại trong 'pháp khí phi kiếm'.
Thực tế ảo bị giải trừ.
Hắn lập tức nhìn về phía Bạch tiền bối ở ghế lái… Không biết từ lúc nào, Bạch tiền bối đã nằm bò trên ghế mà ngủ, pháp khí phi kiếm đang tự động lái.
Tống Thư Hàng lại nhìn mái tóc dài của Bạch tiền bối.
Tuy chưa đến eo nhưng tóc của hắn đã dài hơn lần trước nhiều, hiện giờ tóc đã dài đến lưng, trên eo một chút.