"Tiền bối, ta vẫn còn trẻ mà."
Tống Thư Hàng lên tiếng - ta vẫn chưa muốn chết sớm như vậy đâu.
"Yên tâm đi, đến lúc đó chỉ cần nối dây dài thêm một chút, sau đó ngươi lại nhét máy trợ thính do Lệ Chi Tiên Tử đặc chế vào tai, như vậy sẽ có thể giảm sát thương từ giọng hát của sư huynh ta xuống mức thấp nhất. Đến lúc đó, lỡ ta có gục ngã thì ngươi nhất định phải kéo ta ra ngoài đấy. Thật ra, ta làm như vậy cũng là vì nghĩ cho toàn bộ sinh vật trên Điền Thiên đảo mà thôi. Ngươi thử nghĩ xem, nếu sư huynh của ta mà hát bằng 100% công lực thì toàn bộ Điền Thiên đảo cũng sẽ ở trong phạm vi giọng hát của hắn, thậm chí ngay cả các ngươi cũng không có chỗ mà tránh ấy chứ. Do đó, nếu muốn cứu vớt Điền Thiên đảo này thì chỉ có thể xem kỹ thuật điều âm của ta có mạnh hay không mà thôi."
Thôn Vân Tăng nói.
Thôn Vân Tăng tiền bối cũng đã nói đến mức này rồi, Tống Thư Hàng cũng ngại không thể từ chối.
Cùng lắm thì chết thôi, xưa nay có ai mà chẳng phải chết chứ?