Suy nghĩ này vừa nảy ra trong não hải thì đã bị Tống Thư Hàng chôn xuống tận đáy lòng.
Không thể biến việc cà khịa đại lão thành sở thích được.
Lần nào hắn gây sự với đại lão cũng là ngoài ý muốn, là bị động, thậm chí đôi khi còn bị đại lão gây hấn mà chẳng hiểu vì sao. Hắn cực ít khi chủ động cà khịa đại lão. Trong cái chuyện liên quan đến sinh mạng bé nhỏ của mình, hắn vẫn rất có chừng mực.
Hơn nữa, Âm Ảnh Thượng Nhân quen biết Hà Chỉ Ma Đế không có nghĩa là hai người bọn họ cùng phe với nhau. Biết đâu Âm Ảnh Thượng Nhân chỉ là khách của Hà Chỉ Ma Đế thôi thì sao?
Không thể chỉ vì Âm Ảnh tiền bối từng ăn thiên kiếp thịnh yến của Hà Chỉ Ma Đế mà khép người ta vào phe địch được.
Cái logic [Ta có thù với lão Đồng bán bánh bao sát vách, cho nên ta phải đánh nhừ đòn tất cả những người mua bánh bao nhà lão Đồng] quả là có độc.
Quần chúng ăn bánh bao vô tội biết bao!