Trái tim Tống Thư Hàng như bị búa tạ nện vào:
"Xích Tiêu Kiếm tiền bối, đâm tim nhau quá."
Xét cho cùng, hắn không thể phản bác lời nói của Xích Tiêu Kiếm tiền bối cũng do quá nghèo, vì quá nghèo nên khi nói đến chuyện tiền thì mới hụt hơi như thế.
"Không đâm tim ngươi thì ta lại sợ ngươi sẽ kiêu ngạo."
Xích Tiêu Kiếm nói lời thấm thía… Hơn nữa nó sợ nếu Tống Thư Hàng mà cứ tiếp tục nói thì ngươi bị đâm tim sẽ là mình.
Để mình bị đâm tim thì thà đi đâm tim Tống Thư Hàng cho rồi, vì thế Xích Tiêu Kiếm tiền bối không chút do dự nào mà đâm mạnh vào tâm can của Tống Thư Hàng.
"Tiền bối, chúng ta đừng nói chuyện tiền nong nữa, sau mệnh luân thì sao?"
Tống Thư Hàng lại chủ động chuyển chủ đề.
Xích Tiêu Kiếm tiếp tục xoay thân kiếm lại, viết lên không trung.