Khí chất là một thứ khá trừu tượng, không phải bề ngoài đẹp đã hay không, mà là cảm giác mang đến cho người khác.
Mà người đàn ông tên Wein trước mắt này lại có vài phần tương tự với các vị tiền bối mà Tống Thư Hàng quen biết, chẳng hạn như Tam Lãng tiền bối, lại ví dụ như Tam Lãng tiền bối, cùng với Tam Lãng tiền bối nữa chứ.
Đây là bệnh, phải chữa.
[Có căn cứ không? Cô dựa vào đâu mà nói Thiên Cổ cầu hấp thu bức xạ? Ngộ nhỡ Thiên Cổ cầu bị bức xạ giết chết thì sao? Lỡ như đó là lời đồn thôi thì thế nào?] Wein ôm Thiên Cổ cầu lớn bằng quả bóng rổ, gai nhọn trên đó đâm lên ngực áo giáp của hắn. Nếu như không có áo giáp thì hắn đã bị đâm vào tim rồi.
Cô gái tóc dài kia nổi giận: [Vậy thì để nó chết đi! Hoặc là ngươi cách xa ta ra một chút, tại sao phải rút Á Á Sáp của ta ra chứ?]
[Cô đúng là tàn nhẫn.] Wein ôm quả cầu cằn nhằn.
Khóe miệng của cô gái tóc dài co giật: [Đừng có nói nhảm nữa, cắm Á Á Sáp vào cho ta!]