Tống Thư Hàng vẫn hoàn toàn không hiểu những tri thức này, nhưng không sao cả, bởi vì thân thể ngụy bất hủ của hắn đã ghi nhớ toàn bộ chúng vào thể nội.
Vì nhiệm vụ học tập kiến thức mới đã được giao cho thân thể nên não bộ của Tống Thư Hàng trở nên nhàn rỗi. Hắn bắt đầu suy nghĩ linh tinh: "Cứ như vậy thì sau này mình phải dùng cách gì để truyền thụ những tri thức này cho đệ tử đây?"
Chẳng lẽ phải dùng thân thể để dạy đệ tử học những tri thức kia à?
Bậy bậy bậy, không phải ý đó.
Hắn sẽ chỉ dùng phương thức tự thể nghiệm, dùng thân thể diễn dịch những kiến thức và pháp tắc này cho đệ tử lĩnh ngộ thôi.
[Mình làm sư phụ thật sự là quá thất bại, trong đầu chẳng có gì để dạy cho đệ tử cả.] Tống Thư Hàng thở dài.