"Xin lỗi cô nhé, ta sai rồi." Tống Thư Hàng thành khẩn nhận lỗi, đồng thời không thể khống chế nổi hai tay mình, móc điện thoại ra chụp lại dáng vẻ ấm ức đáng thương của cô nàng Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử tăng tốc độ chạy, đồng thời trợn mắt lườm Tống Thư Hàng với vẻ u oán: "Lần thứ hai rồi đấy Tống tiền bối, tình hữu nghị giữa đôi ta khó mà bền lâu!"
Lúc này ngươi không an ủi ta mà còn chụp lại trò hề của ta là thế quái nào?
"Chờ chút đã Vũ Nhu Tử… ta không muốn chụp đâu. À thì thực ra trong lòng ta rất muốn chụp, nhưng ta đã kiềm chế mình không chụp rồi. Thế mà tay ta lại ngo ngoe rục rịch, không làm sao nhịn nổi." Tống Thư Hàng vội vàng giải thích.
Trước đó Tống Thư Hàng không kìm được lòng mình mà chụp lại vẻ buồn rầu tủi thân của Vũ Nhu Tử, sau đó hắn đã để ý, lần này thấy Vũ Nhu Tử đang ấm ức, hắn nén lòng lắm rồi đấy chứ! Ai ngờ không khống chế được mình, hai bàn tay tự tìm đường chết còn nhanh hơn cả tư duy.