Vũ Nhu Tử vẫn đang chạy trong vòng chạy hamster nhưng bóng tâm ma thì lại chui xuyên qua khe cửa, đáp xuống mặt đất.
Vì được tạo thành từ cái bóng nên trông nó đen sì sì.
Vừa dứt lời, tâm ma Vũ Nhu Tử hơi ngẩng đầu, ngước đôi mắt đẹp lên nhìn tất cả các đạo hữu đang ở đây, môi hơi mỉm cười, chỉ ngồi quỳ không nói.
Tâm ma này đúng là một mỹ nữ an tĩnh.
"Ôi chao!" Tộc trưởng già của phân bộ lạc Long Huyết tộc sáng ngời mắt.
Màu sắc này mới đúng này, xinh quá đi thôi!
Thế này là phù hợp với thẩm mỹ quan của thế giới Hắc Long rồi.
Tiếc rằng bây giờ hắn đã trở thành một ông già rồi, chứ nếu hắn trẻ ra tầm một trăm tuổi thì nói không chừng sẽ cố gắng vì tình yêu mà phấn đấu một phen đấy!
Mà cũng không phải, dù cô bé màu đen này phù hợp với thẩm mỹ quan của thế giới Hắc Long nhưng vẫn kém một chút so với thẩm mỹ của bộ lạc Long Huyết. Ví dụ như cô nàng màu đen này không có vảy rồng lóng lánh xinh đẹp làm giảm điểm không ít, tiếc quá.