Hiện giờ trong lòng Tống Thư Hàng rất phức tạp.
Hắn thấy tình huống lúc này rất giống một cảnh tượng trong phim truyền hình. Nhân vật A vung dao rựa kề sát cổ nhân vật B rồi hét to:
"Ngươi có tin ta không? Có bằng lòng tin tưởng ta không?"
Tống Thư Hàng cảm thấy bây giờ hắn chính là nhân vật B kia.
Nếu ta nói 'không', có khi nào Chưởng Tâm Lôi thiên kiếp bản cường hóa này đã vỗ vào trán hắn không?
Côn Na Nữ Sĩ... ngài đã nói đến nước này rồi, chẳng lẽ ta lại không tin?
Vì vậy Tống Thư Hàng thành thật hỏi:
"Tin tưởng có phải trả tiền không?"
Xích Tiêu kiếm:
"..."
Đờ mờ, trở về ta nhất định phải bổ đầu Tống Thư Hàng ra xem thử có phải dây thần kinh trong đó thắt nút quấn chặt với nhau rồi hay không!
Côn Na mắt rồng cũng nghiêm túc trả lời:
"... Chắc là không đâu nhỉ?"
"Vậy ta tin tưởng cô một chút."
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Nếu phải trả tiền thì ta không tin đâu, bây giờ ta nghèo lắm.