"Mạng sống rất quý giá, đừng có nghĩ đến cái chết bừa bãi như thế. Tin ta đi… Ta chết nhiều lần như thế, dày dặn kinh nghiệm hơn ngươi nhiều." Tống Thư Hàng vỗ nhẹ vai Xích Đồng: "Mấy ngày nay tu luyện cho đàng hoàng đi, vài hôm nữa ta lại đến thăm ngươi."
Nhìn trời!
Quả nhiên hắn không thể trở thành người thầy cuộc sống được, dù sao cũng còn trẻ quá. Chuyện quan tâm chăm sóc sức khỏe tâm lý thiếu niên này cứ giao cho dân chuyên nghiệp xử lý thì hơn.
Mặt khác… đêm nay nhờ có linh cảm từ bản thể và hóa thân bọc thép truyền đến mà lĩnh ngộ đã tích lũy đầy đủ rồi. Đến lúc đó hắn có thể thắp sáng từ hai đến ba viên tiểu kim đan.
Sau đó hắn sẽ bế quan khoảng ba ngày, trong thời gian đó hắn không thể để nguyên thần xuất khiếu đi loăng quăng được nữa.
"Vâng, tiên sinh." Xích Đồng gật đầu như giã tỏi: "Mấy ngày tới ta sẽ tu luyện thật chăm chỉ, lần sau tiên sinh gặp ta, nhất định ta sẽ thuần thục quyền pháp căn bản."