Ý nghĩ này vô thức hiện lên, nằm ngoài khống chế của Tống Thư Hàng.
Sau khi ý nghĩ này lóe lên, trong lòng Tống Thư Hàng không nhịn được dâng lên cảm giác thất bại mãnh liệt.
Hắn phát hiện ra không biết từ khi nào bản thân mình đã bỏ cuộc… Hắn đã không còn khát vọng mãnh liệt với kiếm nữa mà đã hoàn toàn tiếp nhận đao.
Thực ra nếu nghĩ kĩ lại thì đao cũng rất đáng yêu.
Ví dụ như Đao Cổ Vô Hình, vừa đáng yêu vừa biết đâm eo, còn có thể phun nọc độc tê liệt.
Ví như bảo đao Bá Toái, nó ở bên Tống Thư Hàng từ nhất phẩm cho đến khi tấn thăng lên ngũ phẩm, hiện giờ còn có thêm vòng bảo hộ, rất có cảm giác an toàn.
Lại ví như Xích Tiêu Kiếm tiền bối, tự có đao ý, hơn nữa dáng vẻ còn khiến người ta yêu thích…
"Ngươi có muốn đi lên rút kiếm thử không?"
Bạch tiền bối nhìn Tống Thư Hàng, hỏi.
Tống Thư Hàng hỏi ngược lại:
"Bạch tiền bối, ngài không có hứng thú với tế đàn và thanh kiếm này à?"