"Dưỡng Kiếm thuật?" Thiếu niên Tô Hiển là một người thẳng tính, trong đầu còn chưa suy nghĩ kĩ thì miệng đã đọc ra từ này.
"Không, là 'Dưỡng Đao thuật'. Thứ yếu ớt rác rưởi như Dưỡng Kiếm thuật sao có thể so với Dưỡng Đao thuật được chứ?" Cự Hào sư tổ trầm giọng nói.
Tô Hiển lặng lẽ gật đầu.
Trực giác của Tống Thư Hàng nói cho hắn biết, trong này có chuyện sâu xa gì đó. Đáng tiếc bây giờ đang trong trạng thái nhập mộng. Bằng không với tính cách của Tống Thư Hàng, dưới tiền đề cố gắng hết sức không tìm đường chết, hắn nhất định sẽ nghĩ cách thăm dò câu chuyện không thể nói giữa Cự Hào sư tổ và Dưỡng Kiếm thuật.
Cự Hào sư tổ bắt đầu giảng cho Tô Hiển nghe về Dưỡng Đao thuật được xưng là có thể giúp nhanh chóng tiến vào cảnh giới nhân đao hợp nhất hơn.
Dưỡng Đao thuật có ba dưỡng.
Lấy ý dưỡng đao, lấy khí dưỡng đao, lấy yêu dưỡng đao.
Cả quyển Dưỡng Đao thuật cũng không dài, chỉ dùng bốn giờ là Cự Hào sư tổ đã giảng xong.