Nói nhảy ra là nhảy ra.
Gan dạ và tùy hứng như vậy đó!
Chiến sĩ áo giáp vàng đến vì lời kêu gọi, xin hỏi ngươi có phải là cha của ta không?
...
Sau khi cảm ứng được tên này nhảy ra, Tống Thư Hàng dại ra.
Ta chỉ là thuận miệng nói một câu thôi mà, thứ này lại nhảy ra từ trong "Diễn đồ kim đan" thật luôn à.
Nhìn trời, bây giờ ta phải làm sao đây?
Nghĩ tới nghĩ lui... Xem ra chỉ có thể nhìn trời lần nữa thôi!
Đồng thời, Tống Thư Hàng có cảm giác thời gian xung quanh mình giống như đã dừng lại vậy.
Trên bầu trời không ngừng có tai kiếp giáng xuống, những ngọn lửa thiêu đốt ở khắp nơi, những tia chớp lóe lên đều đã dừng lại. Cứ như là bị thi triển pháp thuật "Tạm dừng thời gian" vậy.
Thế nhưng, Tống Thư Hàng cảm ứng ra, đó không phải là tạm dừng thời gian. Mà là tốc độ suy nghĩ của hắn được tăng tốc đến một giới hạn nào đó, nên tạo thành ảo giác.