Tống Thư Hàng nghe thấy tiếng uống nước ừng ực phía sau, nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy mỹ nhân rắn công đức rất hưởng thụ nốc sạch một bình nước sông mẫu tử.
Tống Thư Hàng: "…"
Mỹ nhân rắn công đức nhìn Tống Thư Hàng, con ngươi dài mảnh cố gắng mở thật to, trông đến là ngoan ngoãn vô hại.
Gần đây mỹ nhân rắn công đức càng ngày càng giỏi diễn trò.
Nếu lần sau Bạch tiền bối còn muốn đóng phim thì cô ấy hoàn toàn có thể đóng vai nữ chính.
"Uống rồi ư?" Tống Thư Hàng giật giật khóe miệng.
Mỹ nhân rắn công đức nghĩ ngợi một tí, sau đó vung tay ném quách cái bình sang bên cạnh rồi ra sức lắc đầu nguây nguẩy.
Tống Thư Hàng đắng hết cả lòng mề.
Hắn hít sâu một hơi rồi quay sang hỏi ý kiến của Bạch tiền bối nhỏ: "Bạch tiền bối, ánh sáng công đức có mang thai không?"
Bạch tiền bối đang dùng thìa múc canh đen sì, nghe Tống Thư Hàng hỏi, hắn quay sang nhìn mỹ nhân rắn công đức.