Tâm tình Tống Thư Hàng nặng trịch, đặc biệt phức tạp.
Tại sao phải bắt đầu dùng loại pháp khí 'thập tự giá hồi sinh' này chứ?
Nếu như hắn nhớ không lầm thì chẳng phải pháp khí này dùng để hồi sinh ư?
Mình… lại ngủm củ tỏi rồi ư?
[A, lại chơi quá trớn rồi.] Trong đầu Tống Thư Hàng đột nhiên hiện lên câu danh ngôn của Vân Tước Tử tiên tử.
Sau mỗi lần chơi quá trớn, Vân Tước Tử tiên tử đều sẽ thản nhiên đối mặt.
Thế nhưng Vân Tước Tử tiên tử không giống người thường, cô có khúc xương bất hủ, căn bản không sợ chuyện chết hẳn.
Nhưng Tống Thư Hàng không có khúc xương bất hủ.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, câm nín rất lâu.
Vì sao bản thân ta lại không hề hay biết gì khi mình ngủm củ tỏi thế hả?
Hắn lại cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình, tuy rằng đã biến thành trạng thái sương mù, nhưng không phải mình còn sống ư?
Cho nên lúc này, hẳn là mình nên quyết đoán lựa chọn [không] nhỉ, dù sao thì mình cũng còn sống mà.