Tống Thư Hàng rủ rỉ.
"Nhật ký của cao tăng khổ hạnh" cũng không phải là văn kể, mà lấy góc độ của người đứng xem để viết về quá trình một vị cao tăng khổ hạnh tu luyện.
"Rất lâu trước đây, có một vị cao tăng. Đầu trần, người mặc áo vải bố thô, đi chân trần. Thân thể gầy nhom nhưng đôi mắt sáng ngời, tinh khí thần sung mãn." Tống Thư Hàng nói.
"Đây là một đại hòa thượng rất bình thường mà, câu chuyện này có thú vị không đấy?" Vũ Nhu Tử hỏi.
Tô Thị A Thập Lục che miệng cười khẽ: "Thư Hàng, bây giờ ngươi cũng là một tên đầu trọc đấy."
Tống Thư Hàng vô thức sờ cái đầu trọc của mình: "Không sợ, ta có thuật mọc tóc… Chờ trở về giải quyết xong vấn đề tóc lam, ta muốn tóc dài bao nhiêu cũng được. Nếu muốn, ta còn có thể cho tóc dài tới eo ấy chứ."
"Yo, Tống tiền bối để tóc dài tới eo là muốn gả cho ai à?" Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.