Lại là con mắt…
Gần đây Tống Thư Hàng hết sức nhạy cảm đối với con mắt.
Bởi vì mỗi lần gặp phải con mắt thì chẳng có chuyện tốt lành gì cả, quá trình còn vô cùng kích thích nữa chứ. Quan trọng nhất là, thu hoạch còn chả lớn bao nhiêu, vốn đầu tư và thu nhập không hề tỷ lệ thuận.
Gần đây đám đại năng thịnh mode chơi mắt à?
Không đúng, Thánh Nhân Nho Môn đã vẫn lạc ở thời đại viễn cổ rồi.
Cho nên nói, từ năm đó đã lưu hành việc giữ tròng mắt của mình lại để chơi à?
Nghĩ đến hành tinh mọc mắt, con mắt hỏa diễm, và cả con mắt Nho Thánh trước mặt kia. Có lẽ giữ tròng mắt là mode thịnh hành chăng?
Con mắt của Thánh Nhân Nho Môn hạ xuống trước mặt Tống Thư Hàng, nó không đếm xỉa đến bức tường trong suốt kia.
"Hello, xin chào."
Tống Thư Hàng vẫy tay.
Nghĩ kĩ lại thì hắn và Thánh Nhân Nho Môn rất có duyên đấy chứ.
Con mắt Thánh Nhân nhẹ nhàng rơi xuống tay trái Tống Thư Hàng.
"Đây là ý gì?"