"Á? A a a a…"
Tiếng kêu thảm của tên mặt râu cao kinh người, âm thanh cao vút gần như đạt được đến note High C của giọng nam cao.
Bởi vì bây giờ hắn tồn tại dưới dạng gần như hồn thể, nên bị đâm một kiếm mà không có máu tươi chảy ra, chỉ để lại một cái lỗ to.
"Giờ thì ngươi chết rồi."
Xích Tiêu Kiếm nói bằng giọng lạnh lùng.
Mỹ nhân rắn công đức rút Xích Tiêu Kiếm ra. Lúc này, toàn bộ cơ thể của tên mặt râu bị hút dần về phía lỗ thủng ở trước ngực. Chỉ trong chớp mắt liền biến thành một chùm sáng to bằng nắm đấm.
Tống Thư Hàng khống chế móng vuốt của Đậu Đậu ấn lên chùm ánh sáng kia, thuận lợi khởi động siêu độ chi pháp. Phạn âm, ánh sáng đại từ bi, đại công đức, đại trí tuệ bao lấy chùm sáng kia.
Dưới sự bao phủ từng chút một của Phạn âm, cơ thể đã bị hóa thành một chùm sáng của mặt râu bị siêu độ hoàn toàn.
"Nhìn trời, còn có thể làm như thế à? Thế này có phải không đúng với Phật môn không?"
Tống Thư Hàng kinh ngạc nói.