"Cảnh giới tứ phẩm cũng không thấp đâu, đặt trong thời đại viễn cổ thì đã có thể xuất sư xuống núi xông xáo rồi, ngươi có thể làm được mà."
Sở các chủ nói với vẻ không sao cả:
"Đúng rồi, có muốn thù lao không? Ngươi nhìn Bích Thủy Các phía dưới xem, tuy đã sập nhiều rồi nhưng căn cơ vẫn còn. Tặng ngươi luôn đấy. Nhưng e là ngươi không mang hai gốc đại thụ sau lưng ta đi được."
Tống Thư Hàng cúi đầu thì nhìn thấy Bích Thủy Các đã sụp đổ, còn bị kịch độc làm ô nhiễm. Nhìn trời, đây là kịch độc cửu phẩm đấy. Tiểu tu sĩ có cấp bậc như hắn chỉ cần dính phải một chút là ngủm ngay, ngửi trúng một chút cũng đủ đi chầu ông bà rồi.
Thù lao này ngài có tặng thì ta cũng không lấy được.
Hơn nữa Bích Thủy Các là gốc rễ sinh mệnh của Sở các chủ, sao hắn có thể lấy chứ?
"Quân tử không giành đồ yêu thích của người khác."
Tống Thư Hàng trả lời.
Sở các chủ ngáp một cái: