Trong lúc giơ tay ra, trong lòng Tống Thư Hàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải nghe tiếng nhạc nền nhiệt huyết vang lên, cùng với việc rút Xích Tiêu kiếm ra.
Nhưng lúc này nhạc nền không hề vang lên...
"Hãy sử dụng ta đi, Tống Thư Hàng!"
Âm thanh hào hùng của của Xích Tiêu kiếm vang lên.
Cặp môi đỏ mọng của mỹ nhân rắn công đức khẽ hé, phun Xích Tiêu kiếm ra. Sau đó cô giơ tay đón lấy Xích Tiêu kiếm, sau đó đặt nó vào tay Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
"Lần này đổi kiểu rồi à?"
Không biết có phải ảo giác hay không, hôm nay mỹ nhân rắn công đức trở nên thận trọng hơn nhiều. Không có nhạc nền, cũng không cần hắn phối hợp sử dụng "Muội trung kiếm" giống như lần trước.
Hình như mọi thứ bắt đầu từ khi Trình Lâm phụ thân lên người Diệp Tư.
Thận trọng một chút mới tốt, như vậy cô ấy cũng sẽ không tự nhiên hét "A a a a...", sau đó ngã xuống đất giả chết, cũng sẽ không làm ra những chuyện khiến người ta cảm thấy lúng túng.