"Hoãn rồi lại hoãn, hoãn rồi lại hoãn... Đã hoãn lâu vậy rồi, còn muốn hoãn đến khi nào nữa? Hoãn cái đầu ngươi ấy!"
Sở các chủ nghiến răng mắng.
Tống Thư Hàng dường như thấy được oán niệm thực thể hóa hiện ra.
"Mà giờ ta cũng không định trì hoãn nữa."
Sở các chủ thấp giọng nói, tựa như đang lẩm bẩm một mình lại như muốn nói cho Tống Thư Hàng nghe:
"Ta không muốn đợi thêm nữa, ta muốn làm bọn họ sống lại thật sự chứ không chỉ là ảo ảnh nữa. Điều ta mong muốn chỉ có vậy thôi, chẳng lẽ thế cũng không được?"
Trong lòng chợt động, Tống Thư Hàng bất giác đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.