"Tương lai vô hạn ư? Xích Tiêu Kiếm đạo hữu đang nói tới Thông Nương à?"
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Xích Tiêu Kiếm yên lặng gật mũi kiếm:
"Đúng thế."
"Vô hạn thế nào?"
Tống Thư Hàng hỏi… Thông Nương ườn ra như cá muối, tương lai của cô ấy vô hạn kiểu gì đây?
"Không thể nói, không thể nói."
Xích Tiêu Kiếm lắc lắc thân kiếm.
Dù sao thì cái chuyện có thể cọng hành này sẽ trở thành Thiên Đạo có nói ra cũng chẳng ai tin.
Lúc này Bắc Phương Đại Đế đứng bên cạnh nhíu chặt mày lại, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
"Aizzz, đến bữa cơm cũng không để cô ăn tử tế."
Dứt lời, Bắc Phương Đại Đế nói với Tống Thư Hàng:
"Thư Hàng tiểu hữu, có lẽ cô phải đi lánh đời một thời gian rồi."
"Do liên quan tới thiên… cái đó sao?"
Tống Thư Hàng hỏi. Hắn định nói là Thiên Đạo nhưng e ngại nói thẳng hai chữ đó ra sẽ phạm cấm kỵ, nên thế chỉ nói một nửa.
"Đúng vậy, có liên quan tới nó."