Tống Thư Hàng lần nữa cầm chén trà lên rồi nhẹ nhàng nhấp một hớp:
"Đạo hữu thấy thế nào?"
Anh đẹp trai tóc vàng cau mày, rơi vào trầm tư, không trả lời Tống Thư Hàng ngay.
Luồng đao ý lẫm nhiên cuối cùng như muốn chém cả bầu trời khi nãy khiến hắn cảm thấy mình có loại có ảo giác như da đau nhói khi bị kim đâm, đao ý đó thật sự rất sắc bén. Hắn không thể không thừa nhận, Bá Tống Thánh Quân quả thực đã làm được việc kết hợp phòng ngự và tấn công lại một cách hoàn mỹ.
Hay là hắn cũng nên để cho khải ý của mình diễn hóa ra công kích nhỉ?
Ý nghĩ kia vừa hiện ra đã bị hắn chém ngay từ trong đầu.
Tấn công và phòng ngự hòa làm một thể là đạo của Bá Tống Huyền Thánh chứ không phải đạo của hắn. Đạo của hắn rất kiên định. Đó chính là phòng ngự, kiên trì phòng ngự!
Lúc này, Tô Thị A Thập Lục đứng lên, cầm lấy ấm trà rồi rót đầy cốc cho Tống Thư Hàng và anh đẹp trai tóc vàng.
Anh đẹp trai tóc vàng uống trà xong thì cảm thán: