Năm người Tống Thư Hàng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Thiên Nhai Tử, Bỉ Ngạn Ma Quân và Đông Phương Lục Tiên Tử toàn lực ra tay, nửa thân trên và nửa thân dưới của tên tu sĩ Huyền Phong Cốc kia lập tức bị đánh nát tan tành.
Dù toàn thân đã bị đánh nát nhưng thiên kiếp trên trời vẫn không hề biến mất, vẫn còn tiếp tục ngưng tụ lại.
"Thiên kiếp không tan biến ư?"
Đông Phương Lục Tiên Tử ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.
Thiên Nhai Tử:
"Tên này còn chưa chết hẳn nữa, đậu xanh!"
Rốt cuộc tên này đã bị biến thành thứ gì đây, toàn thân đã bị đánh nát tan tành rồi mà vẫn chưa chết hẳn ư?
"Hạch tâm của nó vẫn còn tồn tại, nhất định đang giấu ở đâu đó gần đây. Lúc vào đây nó không hề mang theo hạch tâm của con rối đi vào. Cho nên dù thân thể con rối có bị đánh nát đi nữa thì cũng không thể xem như đã chết thật, nó chưa chết thì thiên kiếp cũng sẽ không biến mất."
Sắc mặt của Thất Sinh Phù Phủ Chủ lập tức trở nên vô cùng khó coi.