Làm cái gì ấy à?
Nam Hạo Mãnh cười khổ nói: "Cô ấy xách theo một quả bom sương mù đến Đại học Giang Nam... sau đó cô ấy làm rơi nút điều khiển, tôi lỡ tay ấn nút một phát."
Tống Thư Hàng: "..."
Đậu xanh các người giỡn mặt với ta đấy à?
Màn sương mù lan ra sau tiếng nổ kinh hoàng kia lại là kiệt tác của Nam Hạo Mãnh và cô gái kia ư.
Quan trọng hơn chính là quả bom sương mù đó là gì đây? Rốt cuộc người chế tạo ra nó nghĩ gì mà lại làm ra được thứ trời thần như vậy chứ?
Không phải là sợ bị quốc gia tìm thấy rồi bắn chết bỏ nên làm đấy chứ?
Sau khi hít sâu một hơi, Tống Thư Hàng mới hỏi dò:
"Tôi phải đến đâu để nộp tiền bảo lãnh cô ấy ra đây?"
Liên quan đến trận pháp độ kiếp của hắn nên không thể mặc kệ được, nên cứ tìm rồi bảo lãnh cô ấy ra cho sớm thì hơn.