"Bần tăng cảm tạ Tống thí chủ, xin hãy tìm chỗ nào đó cho bần tăng xuống đi."
Hòa thượng Tây cất nước của suối nguồn sự sống thật cẩn thận.
Sư phụ Vô Âm Tử của hắn bị trọng thương khi còn trẻ, tổn thương tới căn cốt, cả đời không có hy vọng thăng cấp, đến nay thọ nguyên chẳng còn nhiều. Nước của suối nguồn sự sống có thể kéo dài năm mươi năm tuổi thọ cho Vô Âm Tử, cũng là một chút tâm ý của hòa thượng Tây.
Tuy hòa thượng Tây cảm thấy Vô Âm Tử rõ khó tính, còn suốt ngày ngăn cản giấc mộng cao tăng của hắn. Thế nhưng hắn vẫn kính yêu Vô Âm Tử Đạo Nhân từ tận đáy lòng. Vô Âm Tử che chở cho hắn, thậm chí hắn mặc áo cà sa ở giữa Đạo môn mà Vô Âm Tử cũng nhịn hắn.
Cho nên hòa thượng Tây lại càng kính yêu Vô Âm Tử hơn.
Vốn dĩ Vô Âm Tử Đạo Nhân bảo hòa thượng Tây về tông môn thắp mệnh đăng vào hai tháng sau, thế nhưng bây giờ hòa thượng Tây có nước của suối nguồn sự sống rồi nên muốn về thật nhanh để cho sư phụ uống.