Lúc này, trên kệ sách trong phòng Cao Mỗ Mỗ, Ngư Kiều Kiều to cỡ bàn tay bưng tách trà nóng, chậm rãi uống một hớp.
Ngư Kiều Kiều lẩm bẩm:
"May mắn hôm nay ta chợt nổi hứng đến nhà Cao Mỗ Mỗ, không thì tiểu tử này đã xin phép nghỉ đăng chương vì bệnh cảm rồi."
Nhưng có Ngư Kiều Kiều cô ở đây thì chỉ cần ném một phát Trì Dũ thuật là Cao Mỗ Mỗ đang mắc bệnh nhẹ lại khỏe như vâm ngay.
Ngư Kiều Kiều nhẹ giọng nói:
"Không còn bệnh cảm hành hạ nên hôm nay cũng chăm chỉ đăng chương đi nhé."
Ngón tay Cao Mỗ Mỗ cứng ngắc đặt trên bàn phím, hắn lắc mạnh đầu với vẻ không dám tin.
Rõ ràng vừa rồi còn nhức đầu phát sốt, nghẹt mũi đau họng như sắp chết đến nơi, sao đột nhiên... lại thấy cả người phơi phới, không đau đầu, không nghẹt mũi, không đau họng, đầy sức sống thế nhỉ?
Thế là phải bỏ dở lá đơn xin phép đang gõ rồi.
Cao Mỗ Mỗ lẩm bẩm: