Hôm sau khi mặt trời nhô cao.
Vì phòng của Tống Thư Hàng là hướng Đông, sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt hắn. Tống Thư Hàng muốn ngủ thêm một lát nhưng bị ánh nắng chiếu một hồi thì chợt bừng tỉnh, bi kịch là hôm qua đi ngủ quên kéo màn.
Sau khi tỉnh lại, Tống Thư Hàng giơ tay che ánh nắng rồi lẩm bẩm:
"Mệt mỏi quá."
Giấc mơ đêm qua là sao nhỉ? Uổng công vật vã, làm hắn mệt mỏi cả thân lẫn tâm.
À mà Diệp Tư đâu? Hôm qua Tống Thư Hàng ở trong mơ kêu Diệp Tư mấy lần, hy vọng có thể nhờ vào sức mạnh của cô đánh thức hắn khỏi ác mộng, ai dè Diệp Tư không phản ứng lại chút nào.
Tống Thư Hàng ngồi dậy, sau đó thấy... Diệp Tư nằm sấp bên cạnh hắn ngủ thật ngon. Bên cạnh cô chất đống sách dày, không biết đã ngủ bao lâu rồi.
Tống Thư Hàng:
"..."
Hình như cảm ứng được động tác của Tống Thư Hàng, Diệp Tư mơ màng mở mắt ra:
"A, trời sáng rồi hả. Chào buổi sáng nha Thư Hàng."
Tống Thư Hàng đáp lại: