Một chưởng nhìn như nhẹ bẫng nhưng sau khi chưởng ấn hạ xuống, thân thể mạnh mẽ với phòng ngự vỏ rùa của tên ngốc kia cứ vậy mà gục xuống.
Hai mắt tên ngốc kia suýt chút nữa thì trợn trừng ra khỏi hốc mắt, rõ ràng hắn đang chịu đựng cơn đau đớn không cách nào hình dung. Thế nhưng ngay cả hét thảm một tiếng hắn cũng không phát ra được, cứ vậy mà bất tỉnh.
Thân ảnh thành thục chững chạc kia vươn tay kéo cơ thể khổng lồ của tên ngốc lại, tránh cho thân thể to lớn của hắn đè bẹp người bắt yêu trẻ tuổi đáng thương.
Tiếp đó, thân hình thành thục chững chạc kia vung tay lên ném cơ thể tên ngốc sang một bên.
"Tiểu đạo hữu, ngươi vẫn ổn chứ?"
Vị tiền bối này mỉm cười nói.
Người bắt yêu trẻ tuổi nhìn về phía vị tiền bối kia thì thấy người nọ mày rậm mắt to, khí thế vững vàng như núi:
"Cảm ơn ân cứu mạng của tiền bối!"
"Tiểu hữu không cần khách sáo."
Vị tiền bối kia mỉm cười nói: