Trông vị nữ thủ vệ mặc áo giáp bạc sáng bóng này lạnh lùng khó gần thế thôi, chứ thật ra ngây thơ dễ bị lừa lắm. Có thể là do cô chôn mình dưới lòng đất quá lâu rồi...
Nếu đã qua mặt được nữ thủ vệ, vậy thì nhân cơ hội này nói lời từ biệt rồi rời khỏi Dao Trì luôn. Tránh cho nữ thủ vệ mặc giáp bạc suy nghĩ một hồi lại nghĩ không thông, sau đó nổi điên lên nữa.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng chắp tay lại, định mở miệng nói tạm biệt với nữ thủ vệ mặc giáp bạc sáng bóng.
Nhưng ngay lúc này, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm giác từ sau lưng mình truyền đến sự ấm áp, giống như có ai đó ôm lấy hắn từ phía sau vậy. Tống Thư Hàng vốn đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng giờ lại cứng người tại chỗ, không cách nào đứng dậy được.
Chừng một hơi thở sau, cảm giác ấm áp giống như được ôm kia dần biến mất, thay vào đó là loại ảo giác có thứ gì đó chui ra từ phần lưng của hắn.