Bạch tiền bối two:
"Chỉ cần khiến ta vui vẻ bật cười thì xem như ngươi qua cửa. Lúc trước ta thả ngươi về nhiều lần vậy rồi, ngươi trở về nhất định đã xem không ít chuyện cười rồi nhỉ?"
Tống Thư Hàng:
"…"
Thấy Tống Thư Hàng không trả lời, Bạch tiền bối two khẽ nhướng mày:
"Sao đấy, ngươi không thu thập chuyện cười à? Hoặc là nói, ngươi căn bản không để việc ta muốn nghe kể chuyện cười trong lòng?"
Tống Thư Hàng vội vàng nói:
"Khụ, kỳ thật Bạch tiền bối lúc ngươi kéo ta vào đây, ta đang xem chuyện cười ấy chứ!"
"Được rồi, ta tin tưởng ngươi, vậy mau kể chuyện cười đi."
Bạch tiền bối two nói.
"Thế nhưng mấy chuyện cười ta xem lại không dám kể. Kể ra sợ rằng ngài sẽ đánh chết ta."
Tống Thư Hàng thành thật nói. Chuyện cho tới bây giờ, không thể làm gì khác hơn là thật thà khai báo với Bạch tiền bối two. Tốt nhất là có thể giống như trước đây, dùng biện pháp khác để thay thế chuyện cười mà qua cửa.