Trên đường đi, tất cả đệ tử Nho môn đều không phát ra bất kì âm thanh nào. Bọn họ chỉ khiêng thi thể tà ma Cửu U đủ loại phẩm cấp, xếp thành hàng dài mà chậm rãi đi tới.
Hình ảnh này… đánh mạnh vào thị giác!
Cùng với đệ tử Nho môn khiêng tà ma từ từ tiến tới, ý thức của Tống Thư Hàng nương nhờ bên trong cũng di chuyển về phía trước theo.
Cuối cùng… Đệ tử Nho môn khiêng tà ma đi đến bên cạnh một đầm nước to lớn.
Còn chưa đến gần đầm nước thì đã có một loại khí tức tanh tưởi phả vào mặt, cảm giác còn thối hơn cả Ác Xú hoàn gấp mười lần.
Năng lực của phù văn này đặc thù quá rồi, không chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, nghe thấy âm thanh, lại còn ngửi được cả mùi vị.
"Ọe ..."
Tống Thư Hàng cảm thấy mình muốn nôn, nhưng bây giờ hắn là thể ý thức, không có thứ gì để nôn ra cả.
Tất cả các đệ tử Nho môn đều nín thở, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên định tiến lên.
Rốt cục, cái đầm to lớn kia xuất hiện trong tầm mắt Tống Thư Hàng.