Hai mắt Diệp Tư sáng ngời. Không sai, cảm giác huyết mạch tương liên này khiến cô cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cô nhịn không được nhẹ giọng nói:
"Là cảm giác của mẹ!"
Tống Thư Hàng:
"Hở?"
Diệp Tư sẽ không thật sự muốn xem Lệ Chi Tiên Tử là mẹ đấy chứ?
Giọng của Diệp Tư rất nhỏ, nhưng ở đây đều là tu sĩ ngũ lục phẩm, ai cũng tai thính mắt tinh cả.
Mà Lệ Chi Tiên Tử thân là Chân Quân lục phẩm, đương nhiên cũng nghe được lời Diệp Tư nói. Cho nên cô liếc về phía Tống Thư Hàng.
Đồng Quái Tiên Sư trong tay cô vẫn xoay vòng vòng theo nhịp như trước, khóe mắt liếc qua vừa lúc có thể liếc đến Diệp Tư bên cạnh Tống Thư Hàng. Ừm, là một thiếu nữ rất đáng yêu, mái tóc dài thiên về màu nâu được tỉ mỉ tết thành bím, tóc mái thật dài mơ hồ che ánh mắt cô bé lại, toàn thân tỏa ra khí tức văn học.
Lúc này, ánh mắt Lệ Chi Tiên Tử đối diện với ánh mắt Diệp Tư.