"Thư Hàng tiểu hữu đang say rượu đúng là không thể nói lý được mà."
Cuồng Đao Tam Lãng len lén lau mồ hôi lạnh. May mà Thư Hàng tiểu hữu say ngã luôn, chứ nếu không có khi hắn sẽ bị Thư Hàng mang đi hỏa táng thật mất.
Vốn định đùa Thư Hàng tiểu hữu một chút, thế mà suýt nữa đã đốt lửa tự thiêu.
Trong lúc Cuồng Đao Tam Lãng đang suy tư thì Lạc Trần Chân Quân đã đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn:
"Ngươi vẫn ổn chứ Tam Lãng đạo hữu?"
"Tí nữa thì toi."
Cuồng Đao Tam Lãng than thở.
"Không chết là tốt rồi, nếu không thì ta không biết phải giao thứ này cho ai nữa."
Lạc Trần Chân Quân cười ha hả rồi đưa cho Cuồng Đao Tam Lãng một tờ giấy rất dài.
"Cái quái gì đây?"
Cuồng Đao Tam Lãng hỏi.
Lạc Trần Chân Quân:
"Tiền thuốc thang Dược Sư kê ra cho Tam Lãng huynh đấy."
Cuồng Đao Tam Lãng:
"Gì cơ?"