Tiếng tru tréo của Cuồng Đao Tam Lãng quá chói tai, thế là Giang Tử Yên bèn lấy khăn lụa bịt miệng hắn lại.
"Ú ớ ú ớ."
Cuồng Đao Tam Lãng ú ớ mấy tiếng không cam tâm. Chết tiệt, nếu không phải công lực của hắn đã bị phong ấn đến mức thấp nhất thì với cảnh giới ngũ phẩm đỉnh phong như thế, làm sao hắn có thể bất lực cam chịu bị treo ngược ở đây chứ?
"Tam Lãng đạo hữu, tìm chết là một loại bệnh, phải trị."
Dược Sư nói.
Dược Sư vừa nói vừa quấy mấy loại dược thủy trong tay, dược thủy có ba màu chính là đen, đỏ và xanh lá, còn pha thêm một chút màu lam. Những màu sắc này trộn vào nhau tạo nên một thứ màu đáng sợ.
Trong mắt Cuồng Đao Tam Lãng lộ rõ vẻ hoảng sợ, hắn truyền âm nhập mật nói:
"Dược Sư huynh, ngươi muốn làm gì đấy?"
Bây giờ hắn đã bị phong ấn hết công lực, chỉ có thể dùng kỹ xảo nhỏ như truyền âm nhập mật mà thôi.
"Cho nên, để ta chữa cái bệnh này cho Tam Lãng huynh đi."
Dược Sư nói với giọng rất ôn hòa: