"Đúng thế, linh thạch là được rồi."
Tống Thư Hàng nói chắc nịch. Hắn nghèo lắm, giờ trên người hắn ngoại trừ viên linh thạch đã dùng quá nửa trong người con rối ngân long ra thì đến cả bã linh thạch cũng chẳng có.
Thân là một tu sĩ mà trên người đến một viên linh thạch cũng không có, hắn thảm khỏi nói luôn.
Tống Thư Hàng nhìn sang Thiên Nhai Tử Đạo Trưởng, bây giờ trên người hắn có hai mươi viên huyết trân châu, không biết có thể đổi được bao nhiêu viên linh thạch từ trên người Thiên Nhai Tử Đạo Trưởng nhỉ?
Chuyện buôn bán quan trọng là hai bên đều phải tự nguyện, cho dù chỉ là một khúc gỗ mục, chỉ cần ngươi tìm được đúng người mua, mà đối phương cũng thích hàng của ngươi thì vẫn có thể bán được giá tốt.
Những viên trân châu Huyết Ma trong tay Tống Thư Hàng, nếu như bán cho những tu sĩ khác thì giá cả hẳn là sẽ không cao. Vì những tu sĩ khác cũng không có nhu cầu cấp thiết gì với trân châu Huyết Ma cả.