Cao Mỗ Mỗ dụi mắt một cái rồi tỉnh táo lại.
"Kỳ lạ, tại sao vừa rồi mình lại ngủ mất thế này?"
Cao Mỗ Mỗ hỏi với vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ mình bị cảm nắng rồi ngất đi?
Cậu ta phát hiện mình không còn ở bên dưới bóng cây ngoài biệt thự nữa mà đã nằm trên ghế sofa trong phòng khách của biệt thự rồi.
Xem ra là có người đưa cậu ta trở về biệt thự.
Trên chiếc ghế sofa bên cạnh cậu ta, vị đạo trưởng rất hợp duyên với cậu đang dùng hai tay nâng ly trà uống một cách nhàn nhã. Trước mặt đạo trưởng còn bày ra rất nhiều bánh bao nhân thịt.
"Lão Cao, mày tỉnh rồi đấy à."
Đúng lúc này, giọng nói của Tống Thư Hàng truyền đến.
Cao Mỗ Mỗ nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy Tống Thư Hàng đang ngồi xổm ở khoảng đất trống trong phòng khách và lôi một cái thùng lớn ra.
"Ừ, tỉnh rồi. Thư Hàng, tao vừa ngất đi bao lâu thế?"
Cao Mỗ Mỗ hỏi.
"Không lâu lắm, chỉ mấy phút thôi."
Tống Thư Hàng thuận miệng trả lời.