Làm sao có thể như thế được? Cô vẫn luôn sống ở Bích Thủy Các này, Bích Thủy Các đã truyền thừa từ thượng cổ tới nay, diệt vong lúc nào chứ?
Diệp sư tỷ muốn lên tiếng phản bác, thế nhưng không hiểu vì sao câu phản bác đã ra đến miệng lại chẳng thể thốt lên thành lời. Đồng thời, không hiểu sao cô thấy toàn thân mềm nhũn rồi cứ thế ngã ngửa ra sau.
Sao lại thế này? Tại sao toàn thân lại mềm oặt ra, chẳng còn chút sức lực nào thế này?
Tống Thư Hàng đang cởi đồ du hành vũ trụ bên cạnh vội vàng đỡ lấy Diệp sư tỷ. Thân thể của cô trở nên nhẹ bẫng như thể không hề có chút trọng lượng nào.
"Thư Hàng."
Diệp sư tỷ ngẩng lên nhìn Tống Thư Hàng, nước mắt ầng ậng dâng lên trong đôi mắt.
"Sư tỷ đừng sợ, mình xem xét lại sự tình từ đầu tới cuối rồi tính tiếp."
Tống Thư Hàng đỡ Diệp sư tỷ rồi an ủi:
"Nói không chừng chỉ là một môn phái nào đó trùng tên với Bích Thủy Các đã bị diệt vong từ rất lâu trước kia rồi thôi."