Lạ thay, khi đã hoàn toàn mất đi khả năng khống chế thân thể, trong lòng Tống Thư Hàng lại cảm nhận được một loại cảm giác tự do. Một loại cảm giác tự do không còn bất kì gò bó trói buộc nào.
Loại cảm giác kỳ lạ này khiến cho nội tâm của Tống Thư Hàng cảm thấy sợ hãi.
Trước khi mất đi ý thức, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Diệp sư tỷ.
Khoảng hơn 10 phút sau.
Ý thức của Tống Thư Hàng được hồi phục lại một lần nữa, chỉ là ý thức vẫn ở trong không gian đen tối như cũ.
Đối với Tống Thư Hàng mà nói, hơn 10 phút mất đi ý thức này quả thật giống như một loại giày vò hơn cả thế kỷ dài đằng đẵng, không sao tả siết.
Nhưng cảm giác giày vò buồn chán kéo dài này, cuối cùng lại trở thành vốn liếng kinh nghiệm quý giá của Tống Thư Hàng.
Đạo tâm của hắn lại được củng cố vững chắc thêm trong kinh nghiệm tử vong lần này.
Tâm tính người đã chết qua một lần và người chưa từng chết qua hoàn toàn khác nhau.