"Đạo lữ à? Ta không có, ta vẫn còn trẻ mà. Ha ha."
Tống Thư Hàng cười khan. Hắn đã lên đại học rồi nhưng vẫn còn ế chổng mông, đúng là một chuyện đau lòng mà.
"Vẫn chưa có đạo lữ sao?"
Diệp sư tỷ che miệng cười.
Tống Thư Hàng cảm thấy như bị trúng mấy mũi tên trêu chọc của Diệp sư tỷ.
"Vậy... có muốn thành đạo lữ với ta không?"
Diệp sư tỷ giơ tay chỉ vào chính mình, mắt chớp chớp.
"Hả?"
Mặt Tống Thư Hàng nghệt mặt ra, hắn suýt nữa đã cho rằng tai mình có vấn đề.
"Ta nói, có thể cân nhắc chuyện trở thành đạo lữ với ta không?"
Diệp sư tỷ nói lại lần nữa.
Lúc này, Tống Thư Hàng hỏi một câu hỏi rất ngốc:
"Tại sao thế?" Chủ yếu là vì hắn tự nhận bản thân mình không phải là nhân vật có thể run mình một cái là khí thế bá vương bắn chíu chíu. Dựa vào đâu mà Diệp sư tỷ vừa mới gặp không được lâu, đã chủ động muốn thành đạo lữ với hắn kia chứ?