"Tiểu hòa thượng vẫn chưa quay về à?"
Sau khi Tống Thư Hàng quay về phòng thì vẫn không thấy bóng dáng của tiểu hòa thượng đâu.
Ngư Kiều Kiều trả lời:
"Chắc là vẫn đang luyện tập buổi sáng đấy, Phật môn phiền phức như thế đấy. Nhưng như vậy cũng tốt, duy trì luyện tập buổi sáng lâu ngày, thì khiến cho ý chí của bọn họ được rèn luyện trở nên đặc biệt kiên định."
"Đúng vậy."
Tống Thư Hàng gật gật đầu.
Sau đó, hắn lại đeo sợi dây xích màu vàng kia lên:
"Kiểu Kiều này, ta đã phát hiện ra bí mật của sợi dây xích màu vàng này rồi. Tiếp theo ta sẽ chủ động rơi vào trong huyễn thuật... Nếu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, thì cô ra tay giúp ta nhé."
Ngư Kiều Kiều đáp:
"Không vấn đề, cứ để đấy cho ta."
Tống Thư Hàng giơ sợi xích vàng kia lên ngang tầm mắt của mình.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, dây xích vàng lại xảy ra biến ảo lần nữa.